(Hồi ký nhân dịp sắp họp mặt phi đoàn 219 và Nha Kỹ Thuật)
Từ
thành phố Đà Nẵng theo quốc lộ I lên đèo Hải Vân, nhìn về hướng Tây
Bắc, chúng ta sẽ thấy một ngọn núi cao nằm trong dãy Trường Sơn. Đỉnh
núi cao khoảng 5000 bộ, thường bị mây trắng che phủ, đặc biệt là đỉnh
núi có hình tượng giống như yên ngựa nên ngọn núi này được gọi là núi
Bạch Mã. Đỉnh núi Bạch Mã trước đây là một căn cứ nghỉ mát rất lý tưởng
thời Pháp thuộc. Thời gian và chiến tranh tàn phá đã biến căn cứ nghỉ
mát thành một cứ điểm chiến lược tối quan trọng nên ta và địch tranh
nhau chiếm giữ cho bằng được. Hai kẻ thù cùng nhau ở một cứ điểm, cách
nhau chẳng bao xa, thường xuyên dùng hỏa lực khuấy phá hoặc gọi nhau
thách đố dù rằng đã có lệnh ngưng
chiến từ lâu. Có một
lần
tôi được biệt phái yểm trợ hỏa lực cho đơn vị bạn đang bị địch đột kích
gây khá nhiều thương vong. Trên hai đỉnh yên ngựa là hai đơn vị bạn.
Một đại đội địa phương quân và một đại đội thuộc chiến đoàn của Nha Kỹ
Thuật. Phi đoàn chúng tôi thường xuyên biệt phái cho đơn vị Nha Kỹ Thuật
thiện chiến này. Thuở xưa có một tuyến đường giao thương với đỉnh núi
nhưng sau này chiến tranh tàn phá và cây rừng bao phủ coi như bất khả
dụng từ lâu nên mọi yểm trợ đều bằng trực thăng. Là một cứ điểm quan
trọng nên Việt Cộng quyết tâm lấn chiếm dần dần, chúng dùng hỏa lực
phòng không bao vây đỉnh núi suốt gần một tháng, không phi vụ nào thực
hiện tiếp tế được vì
hỏa lực địch quá mạnh. Lương thực khô cạn, binh lính suy nhược mất hết
cả tinh thần chiến đấu, chờ giải pháp cứu nguy cuối cùng. Biệt đội 253
chúng tôi đang nằm ở căn cứ Phú Bài, sáng sớm tôi được lệnh Đại Tá Không
đoàn trưởng đem biệt đội về đáp ở núi Đá Bạc cạnh quốc lộ I nằm về
hướng đông của đỉnh Bạch Mã. Chúng tôi được tăng cường thêm 5 chiếc
slick và 2 chiếc gunship từ Đà Nẵng bay ra. Tôi sẽ hướng dẫn 7 chiếc
slick và 4 chiến gunship trang bị đầy đủ bom đạn và lương khô tiếp tế
khẩn cấp. Cả bộ chỉ huy tiền phương do Trung tướng Lâm Quang Thi và bộ
chỉ huy sư đoàn I Không quân đều tập trung tại núi Đá Bạc chờ ban lệnh
xuất phát. Trên bầu trời một chiêc L-19 đang bay cao dùng máy phóng
thanh kêu gọi VC tôn trọng
lệnh ngừng bắn để chúng tôi bay vào tiếp tế lương thực tuyệt đối không
dùng hỏa lực. Nếu không chấp hành lệnh ngừng bắn, chúng tôi sẽ cho oanh
tạc cơ dội nát quanh đỉnh núi. Sau một thời gian dứt lời phóng thanh là
nhiều phi tuần gồm cả F5 và A37 từ phi trường Đà Nẵng bay ra thị uy gầm
thét cả bầu trời.
Có
lẽ vì khó tin được bọn Việt Cộng nên bộ chỉ huy hành quân lại bắt chỉ
riêng chiếc của tôi chở đầy 10 bao gạo 50kg bay vào gọi là “thử lửa”
đầu tiên cùng 2 chiếc gunship hộ tống. Tôi bay trườn lên đỉnh núi, lệnh
phải thi hành mà lòng ngổn ngang trăm mối: Liệu địch có tha cho mình
không? Bị bắn rớt giữa rừng thế này có ai vào cứu mình được không? Chẳng
lẽ mình phải làm vật tế thần cho bọn khát máu vô thần sao?
Chợt
nhớ lại cũng tuyến bay quanh khu rừng này cách đây không lâu, tôi đã
câu dây và làm rớt lại xác của một anh cơ phi của phi đoàn giữa rừng
hoang, không tài nào tìm lấy lại được. Anh phải chết hai lần dù rằng
hoàn toàn không phải lỗi ở cá nhân tôi, nhưng chuyện này đã dày vò và
làm tôi ân hận rất nhiều. Chuyện là hôm ấy tôi và anh Trung úy Cát nhận
phi lệnh thả hai toán lôi hổ phía tây bắc dưới chân núi Bạch Mã. Tôi thả
toán đầu tiên và bay yểm trợ cho chiếc của Cát thả toán thứ nhì. Chẳng
may phi cơ Cát bị tai nạn và anh cơ phi bị tử thương. Tôi phải bay vòng
hướng dẫn phi hành đoàn của Cát (còn lại ba người là Cát, Thiếu úy Thiện
và xạ thủ Khôi) di chuyển đến khoảng
trống để tôi đáp bốc về phi cơ hoàn toàn hư hỏng và xác anh cơ phi (lâu
quá tôi không còn nhớ tên) không thẻ chuyển đến bãi trống được, cần
phải thả dây câu vì cây rừng quá cao. Tôi liên lạc nhờ toán lôi hổ bọc
xác và tôi chở phi hành đoàn Cát bay về lấy dây và đổ xăng vì bay lâu đã
hết xăng. Tôi báo lại phòng hành quân chiến cuộc và ông Thiếu tá Hiền
phi đoàn phó gọi đáp chở ông bay cùng. Chúng tôi vào vùng trở lại, thả
dây câu bọc xác bay về.
Không
hiểu các anh cột bó thế nào mà chúng tôi bay về giữa đường lại thấy bọc
xác rơi giữa rừng. Chúng tôi bay vòng tìm kiếm rất lâu nhưng không thấy
và biết rằng có thấy cũng khó mà vào lấy được vì rừng già phủ kín lại
thuộc vùng mất an ninh. Chúng tôi quần mãi gần hết xăng đành phải bay về
với tâm trạng buồn thương khó tả. Và chuyện này phi đoàn chúng tôi đã
phải xin lỗi và an ủi thân
nhân của anh cơ phi mình rất nhiều sau đó.
Giờ
đây lại phải bay trên vùng rừng sâu phủ kín xác anh, không biết linh
hồn anh có oán hận gì chăng? Xin linh thiêng hãy phù hộ cho tôi lúc vô
cùng nguy hiểm này. Tôi bay lên gần đến đỉnh bỗng nghe một loạt AK và
tiếng lốp bốp vào thân phi cơ khá nhiều, hệ thống âm thanh bị gián đoạn,
tôi cố bay trườn
lên
đỉnh đạp vội 10 bao gạo quay đầu bay về vì phía trước đạn lửa bắn lên
đầy trời và ở lại cũng khó sống. Nhìn lại phía sau phi cơ thì các anh
“phe ta” lên lúc nào gần đầy phi cơ. Về đáp lại phi hành đoàn như chết
đi vừa sống lại, kiểm tàu đếm tất cả 14 lỗ đạn, trục chong chóng đuôi bị
bắn toát gần đứt lìa, nếu còn bay thêm có lẽ sẽ rơi như chuồn chuồn gãy
cánh. Tôi về đáp xong, vị tư lệnh tiền phương kêu gọi anh em trên đỉnh
núi vào hầm ẩn núp và nhiều phi tuần phản lực ào ạt oanh tạc nát vùng
quanh đỉnh núi. Dứt phi tuần oanh tạc, bộ chỉ huy lại cho lệnh Đại úy
Thọ hướng dẫn bay lên đỉnh núi tiếp nhưng hỏa lực địch quá mạnh và phi
cơ Đại úy Thọ bị
trở ngại nên đều hủy bỏ phi vụ. Lệnh cuối cùng là tất cả các binh sĩ
hãy tự tìm đường giải thoát và cố tránh bom đạn đánh phủ đầu sau cùng.
Chúng tôi đứng nhìn mà ngậm ngùi thương xót cho biết bao nhiêu chiến hữu
phải cố mưu sinh kể cả bom đạn của
chính
phe mình. Tôi có thăm dò sau này thì được biết riêng đơn vị NKT tìm về
Đà Nẵng được hơn phân nửa. Căn cứ trưởng lúc đầu là Thiếu tá Nguyễn Hải
Triều và say này đến phi vụ cuối cùng đã đổi chỉ huy trưởng hình như là
Thiếu tá Minh, tôi không được biết nên lúc bay tôi cứ gọi Thiếu tá Triều
mãi. Kính xin anh em Nha Kỹ Thuật còn ai biết rõ chiến sự Bach Mã này
xin ngỏ lời ôn lại kỷ niệm đau thương này. Hiện ở Dallas có Trung úy
Ngợi là một chiến hữu trước đây tôi thường gặp ở Bạch Mã, sức khỏe anh
dạo này rất yếu vì đau thận. Riêng Thiếu úy Thiện đã qua đời vì bạo bệnh
tại tiểu bang Oklahoma cách đây vài năm mà tôi đã được dịp hân hạnh phủ
cờ cho chiến
hữu.
KB. Phan Văn Phúc.
No comments:
Post a Comment