Sau khi có Chiến thuật Trực Thăng Vận, binh chủng Nhảy dù không còn xử dụng phương tiện nhảy dù để hành quân. Nhưng Nha Kỷ Thuật và binh chủng Lực Lượng Đặc Biệt vấn còn xử dụng nhảy dù đêm để đưa các Toán Thám Sát xâm nhập vào các an toàn khu cuả địch nằm sâu trong nội địa Lào, Campuchia với nhiệm vụ khuấy phá, bắt cóc, tìm kiếm Bộ chỉ huy đầu nảo, Trung tâm huấn luyện, nơi giam giữ tù binh, kho hậu cần v.....v Các Toán hành quân được huấn luỵên nhảy dù đêm tại Trung Tâm Huấn luyện Yên Thế. Để bảo đảm bí mật, sau khi tham dự thuyết trình Toán được đưa vào khu CẤM cách biệt với thế giới bên ngoài cho đến lúc lên đường. Người ta thường dùng máy bay C.123 hoặc C.47, thả ở cao độ thật thấp, để tránh độ dạt quá xa……. Và trong đêm tối, khi ánh đèn sau đuôi máy bay báo hiệu điểm nhảy, từ màu đỏ hoang rợn chuyển qua màu xanh ma quái, những thiên thần Biệt kích như cánh dơi đêm, lao mình mất hút trong khoảng không gian đen tối, chấp nhận những hiểm nguy đang chờ chực dưới đất!
Vào khoảng năm 1970, để
tránh những khuyết điểm khi xâm nhập bằng nhảy dù đêm như: Nhân viên trong Tóan
thường hay bị thất lạc vì ảnh hưởng của gió, nhảy dù tự động không thể lái dù
cùng rơi vào một điểm, máy bay phải bay thật thấp nên thường bi trúng phòng không
của địch, tiếng ồn của động cơ máy bay không giữ được yếu tố bí mật v..vNên Bộ Chỉ
Huy Nha Kỷ Thuật bắt đầu tổ chức một số Tóan xâm nhập đêm bằng nhảy dù điều
khiển(HALO). Có lợi thế là máy bay thả Tóan từ cao độ trên 18.000 bộ, rơi xuống
2000 bộ mới mở dù, có thể dùng các thế rơi để bay gần nhau và lái dù rớt cùng một
điểm.
Để chuẩn bị cho các
chuyến xâm nhập nói trên, Bộ Chỉ Huy Nha Kỷ Thuật ủy nhiệm cho Sở Liên Lạc phối
hợp với cơ quan cố vấn đối nhiệm Special Operation Group mở những khóa học Nhảy
dù điều khiển ở Okinawa và Trung Tâm Huấn Luyên Yên Thế. Cuối năm 1970, chuyến xâm
nhập đầu tiên bằng nhảy dù HALO do Tóan Hỏa Lôi thuộc Chiến Đòan 2 Lôi Hổ đảm
nhận. Chuyến công tác được may mắn không gặp nhiều tổn thất như những chuyến công
tác bình thường, nhưng có riêng những đặc thù,ảnh hưởng không ít đến tinh thần
của các nhân viên tham dự. Xin kể lại như một minh chứng hùng hồn cho hoạt động
của Nha Kỷ Thuật nói riêng, Quân lực VNCH nói chung để đánh tan những luận điệu
xuyên tạc về tinh thần chiến đấu của Quân dân miền Nam trong công cuộc
chống lại sự xâm lăng của thế giới Cọng Sản.
Một nén hương lòng
thương tiếc đến Chuẩn Úy Nguyển Sơn thuộc Chiến Đòan 1 Xung Kích đã tử nạn trong
khóa học HALO, Cố Biệt kích Lâm Savel, Cố Biệt kích Nguyển văn Do, Biệt kích Ngô
Xuân Mẫn, Tóan Hỏa Lôi đã cùng tôi đảm nhận công tác, Trung Uý Trương Quế Minh P2
Sở Liên lạc theo dỏi, thông dịch, Cố Trung Úy Lưu văn Khiết tiếp vận liên lạc
hành quân, Đại Úy Trương văn Ái tiếp nhận khi trở về..v….v
Kính nhớ đến Đại Tá
Nguyễn văn Minh, Cựu Chỉ Huy Trưởng Sở Liên lạc, một vị chỉ huy khả kính, hết lòng
với những số phận khắc nghiệt, đã theo dỏi,lo lắng, can thiệp yêu cầu phương tiện
ứng cứu kịp thời giúp cho những con tốt đen hòan thành sứ mạng.
Được nghỉ xã hơi bốn ngày, sau chuyến
công tác khuấy rối vùng đich ở Tây Bắc Khe Sanh, mới lang thang được hai ngày thì
Thường vụ Lê Nam kiếm tôi cho biết phải vào Trại để trình diện Trung Tá Chiến
Đòan Trưởng gấp. Vừa bước vào văn phòng chưa kịp làm thủ tục trình diện, Trung Tá
Nguyễn thế Nhả đã khóat tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Tôi
cảm thấy an lòng khi nhìn thấy nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt khắc khổ của vị
Chỉ Huy Trưởng có tiếng là nghiêm khắc. Trầm ngâm vài dây ông cất
tiếng:
_Thời gian trên Kông
Tum, cậu có lẹo tẹo với cô gái nào không?
_Dạ
thưa,không.
_ Cậu có làm gì liên
quan đến luật pháp, có đánh lộn với đơn vị nào không?
_Da,thưa
không
Sau vài giây im lặng, ông có vẻ ngạc
nhiên chép miệng:
_Lạ thật… Tôi vừa nhận
lệnh Sài Gòn cho cậu lên trình diện Chiến Đòan 2 gấp, không hiểu tại sao.Tôi cho
phép cậu được đi ra ngoài thu xếp những công việc riêng, nhưng tối nay cậu phải
vào ngủ trong Trại,sáng mai 5 giờ Hạ Sỉ 1 Duyệt sẽ đưa cậu vào phi trường
sớm,cậu nghe rõ chưa?
Tôi khẻ đáp:
Dạ,Trung Tá.
Tôi đứng dậy đưa tay chào định quay
ra, thì ông bước đến gần bên, đưa tay bóp nhẹ như vổ về trên vai tôi và nói
tiếp:
_Theo tôi nghỉ là trên Chiến Đòan 2 đang cần cậu đảm trách công tác nào đó, một thời gian ngắn rồi cậu
sẽ về lại dưới này.Trong lúc cậu đi vắng, Trung sỉ 1 Tà Cô sẽ tạm thời thay thế
cậu coi Tóan , tôi sẽ lưu ý với ban 3 sắp xếp cho Tóan Hải Phong được ở nhà ứng
chiến đợi cậu về. Nếu nhu cầu bắt buộc thì tôi sẽ cắt cử một sỉ quan khác tạm
thời đưa Tóan đi công tác.
Ông xiết chặt tay tôi với lời cầu
chúc may mắn,tôi nhận ra trong ánh mắt lạnh lùng thường nhật của ông một chút
thương cảm. Rời văn phòng Chỉ Huy tôi lẩn thẩn bước xuống dãy nhà của Tóan, trong
lòng mang nặng nhiều lo nghỉ.Các Tóan hành quân được bổ sung từ Chiến đòan này
qua hoạt động khu vực Chiến Đòan khác là chuyện bình thường,nhưng chưa bao giờ
có trường hợp biệt phái cá nhân như tôi.Bước vào phòng Tóan Hải Phong,Tà Cô đang
ngủ,Biệt kích Mang Lô đang lau nhà.Thấy tôi Ma Lô có vẻ mừng rở, nắm tay tôi kéo
ra ngoài với giọng thì thầm:
_Hồi đêm Tà Cô say rượu
lảm nhảm chưởi mày cả đêm Thiếu Úy.Tôi hỏi tại sao,nó nói em không biết.Tôi bảo
nó đi quanh kiếm Biệt kích Pan,King và A Cươi về cho tôi gặp.
Thật tội nghiệp cho các Biệt Kích
người Thượng,quê hương ở xa mù tận Khe sanh, Lao Bảo. Được tuyển mộ vào Biệt Kích
biên phòng Làng Vei. Sau khi mất Khe Sanh họ tình nguyện qua Lôi Hổ theo đơn vị
về căn cứ Phù Bài rồi chuyển vào Căn cứ Non Nước. Gia đình họ người còn, kẻ mất
trôi nổi về định cư ở Mai Lộc, Đông Hà.Lâu lâu họ mới xin phép về thăm làng,
thăm bản,đa số họ chỉ thích sống quây quần với nhau trong Trại. Hồi tôi mới
về, Tóan Hải Phong bị mất tích, Trung Tá Nhả giao cho tôi thành lập lai Tóan. Đang
lúc thiếu nhân sự thì Tà Cô từ Đaị Đội xung kích muốn qua Thám Sát. Tôi và Tà Cô
biết nhau hồi còn ở binh chủng Lực Lượng Đặc Biệt vì cùng học chung khóa Nhảy Dù
ở Trung Tâm Huấn Luyện Nhảy Dù. Khóa hoc này ai cũng biết Tà Cô,vì sau một tuần
được huấn luyện các thế té nhào lộn dưới đất thì lên nhảy chuồng cu. Đến phiên Tà
Cô nhảy Huấn Luyên viên hô:
_Chuẩn bị..
_Sẳn sàng.
_Go
Tà
Cô la lên:
_Dạ khoan đã Thượng
Sỉ
Huấn luyện viên hỏi:
_Tai sao không
nhảy?
Tà
Cô trả lời:
_Dạ thưa.. cái bụng muốn
nhảy, mà cái chân không muốn nhảy.
Sau mấy lần như vậy không nhảy
được,cuối cùng Tà Cô phải xin HLV thuốc bồi, nhờ vị HLV đạp thât mạnh mới ra
khỏi chuồng cu. Cả khóa học ai cũng cười vì những câu nói mộc mạc.
Tà
Cô về Tóan Hải Phong mang theo một số Biệt Kích thân tín. Hắn là một người lính
can trường,có nhiều kinh nghiêm xương máu trên trận địa, nhưng tính tình quyết
đoán, mang mặc cảm là người Thượng bị coi thường, nên hay nổi cơn vì những câu đùa
không đúng lúc. Những người theo hắn chỉ biết phục tùng, nên dễ bị hắn sai khiến
xúi dục. Đợi tất cả anh em trong Tóan có mặt,tôi đánh thức Tà Cô dậy và hỏi lý do
tại sao hắn chưởi tôi, hắn tỏ vẻ bẻn lẻn:
_Có chi mô Thiếu Úy,em
say mà.
Tôi nghiêm mặt:
_Tôi có gì không đúng
anh nói ra đi.
Sau một lúc bối rối hắn
nói:
_Dạ cuộc hành quân vừa
rồi, Tóan phục kích, tại sao Thiếu Úy không cho anh em bắn chết, mà chỉ cho bắn bị
thương,và tối đó lại bắt anh em phải ngủ đêm trên ghềnh đá nhọn hoắc, thì làm sao
ngủ được?
Tôi nhẹ nhàng giải thích cho hắn
biết. Tóan vừa nhảy xuống là bị đich phát hiện theo dỏi, khu vực công tác thì rừng
chồi xen kẻ những đồi tranh, đồi lét nên rất khó lẫn trốn. Đây là cửa ngỏ xâm
nhập vào miền Nam, nên ngoài những đơn vị cơ hửu , còn có những Tóan được huấn
luyện chống biệt kích gián điệp chuyên nghiệp. Sau bốn ngày liên tục tránh
né, chúng tôi bị địch tìm thấy dấu vết khi đang leo lên một đỉnh đồi, sau lưng
thì địch đang nổ súng báo động tập trung truy đuổi, trước mặt là đồi lét bịt
kín, A Cươi đi tiền đạo dù khéo léo cách mấy cũng không tránh khỏi gây những
tiếng động nghe răng rắc,buộc lòng tôi phải cho Toán nằm lại, tổ chức một cuộc
phục kích cấp thời và ra dấu cho anh em chỉ bắn địch bị thương,mục đích để địch
phải băng bó cấp cứu cho nhau làm trì hỏan sự truy đuổi. Sau đó chúng tôi phải
chạy băng qua một đồi tranh khá cao và chui xuống một đường thông thủy được cỏ
tranh phủ kín giữa hai sườn đồi, với vị trí này tương đối kín đáo,có hai sườn
núi che chở nếu chận địch, nhưng khó kiếm được một chổ ngồi thỏai mái vì đất đã
bị bào mòn qua những cơn mưa, chỉ còn trơ lại ghềnh đá tai mèo lởm chởm, len lỏi
đi xuống một đoạn khá xa, tôi cho Toán dừng lại ngủ đêm.
Là một Tóan Thám Sát nhảy vào lòng địch với nhiệm vị khuấy phá, chúng tôi đã mất yếu tố bí mật, địch đã
đề phòng, Bộ Chỉ Huy hành quân muốn duy trì sự có mặt của chúng tôi càng lâu càng
tốt, để khủng bố tinh thần của địch trên đoạn đường xâm nhập đầu tiên. Sau những
ngày bi truy đuổi và chạm địch, thần kinh chúng tôi ai nấy căng thẳng, cơ thể mệt
mỏi, nếu kiếm một vị thế bằng phẳng, chắc chắn không ai có thể cưởng lai cơn buồn
ngủ, nếu trong đêm đich bò đến làm sao phát hiện được. Nghe tôi giải thích
xong, hắn gải đầu năn nỉ:
_Em xin lổi Thiếu Úy, em
đi hành quân nhiều,nhưng chưa bao giờ nhảy Tóan nên em không biết thâm ý của
Thiếu Úy, tha tội cho em.
Tôi khuyên nhủ vài câu, để làm cho
hắn bớt sự áy náy và thông báo cho mọi người biết tôi phải đi Kông Tum, tôi giao
nhiệm vụ cho Tà Cô chăm sóc anh em như lời Trung Tá Nhả căn dặn.
Suốt cả đêm tôi không
thể nào chợp mắt, nghe tiếng động lạch cạch tôi ngồi dậy thì thấy Ma Lô
đang loay hoay nấu nước sôi pha cà phê, Tà Cô phì phà điếu thuốc
lá, Pan,King, A Cươi ngồi trùm chăn bất động, không khí như lắng xuống trong giây
phút sắp chia tay .Vừa nhắp từng ngum cà phê do Ma Lô mang đến, vừa nhìn từng
khuôn mặt chất phát, như cố ghi lại những nét thân quen. Đời lính, hơp tan ,còn mất
là chuyện bình thường, nhưng lòng tôi không khỏi chùng xuống khi biết mình phải
xa những người lính mà giờ đây tôi biết họ đã đặt hết tin yêu vào tôi.Lý tưởng
với những sáo ngữ đối với họ quá xa vời,họ chỉ biết chiến đấu để bảo vệ màu cờ
sắc áo và sẳn sàng hy sinh tính mạng vì cấp chỉ huy của họ.
Tôi khóac ba lô lên vai và nói vài
lời từ biệt rồi bước đi với cỏi lòng nặng trỉu, A Cươi chạy theo nhét vội gói
thuốc Pall Mall vào tay tôi với lời nói chân tình:
_Thiếu Úy, mày lấy gói
thuốc mang theo mà hút cho ấm.
Tà
Cô cũng nói chen vào:
_Thiếu Úy,mày đi mau mà
về với anh em. Nếu mày không về thì mày làm việc ở mô cho anh em đi
theo.
Tôi ậm ừ cho xong chuyện,xe bắt đầu
chuyển bánh,tôi nắm chặt tay từng người và quay mặt đi, cố đè nén niềm cảm xúc
đang dâng trào.Hình bóng những người lính thân yêu khuất lần,tôi cảm thấy thật
lạnh,thật cô đơn trong chuyến đi đệnh mệnh.Chiếc máy bay C.123 đã chờ sẳn tự bao
giờ,sau vài phút khởi động,máy bay di chuyển ra phi đạo rồi cất cánh lao vút lên
cao trong sương mù dày đặc.
Xuống phi trường Kông
Tum, một vị Đại Úy cố vấn và chiếc xe jeep đang chờ sẳn,ông ta đưa tôi về thẳng
gặp trực tiếp Trung Tá Hồ Châu Tuấn, Chiến Đòan Trưởng Chiến Đòan 2,ông cho
biết:
_Moa được lệnh Sài gòn
tiếp nhận Toa, trước hết Toa xuống liên lạc với Chuẩn Úy Lê Ánh nhận lại Tóan Hỏa
Lôi.Trong lúc chờ đợi công tác,Toa huấn luyện chiến thuật và thể lực cho Tóan. Kể
từ giờ phút này, Toa sẽ trực tiếp làm việc với vị Cố vấn này. Có điều gì Toa không
hiểu hoặc thắc mắc Toa cho Moa biết, Moa sẽ nói lại với phía đối
nhiệm.
Tôi khẻ dạ, quay qua nháy mắt với vị
cố vấn để làm quen rồi vội vàng đi xuống khu nhà của Tóan.Gặp lại Lê Ánh ngườn
bạn thân cũ cùng tất cả anh em biệt kích đã có thời gian hoạt động bên
nhau, chúng tôi tay bắt mặt mừng, những âu lo hầu như tan biến trước cuộc hội ngộ
bất ngờ.Chúng tôi kéo nhau ra thành phố ăn một bữa cơm họp mặt với niềm vui chất
ngất. Đời lính là thế, hợp rồi tan, tan rồi hợp, làm sao biết được ngày mai,nên
chúng tôi tạm quên đi những lao đao lận đận,để sống những giây phút ồn ào
trong tình đồng đội thân thiết trong ly rươu đắng, bên ly cà phê đậm
đặc, thả hồn bay lảng đảng theo làn khói thuốc….
Hơn nữa tháng luyện tập
để chờ đợi, tôi được viên Đại Úy thông báo chuẩn bị lên đường,thêm một lần nữa
tôi vô cùng ngạc nhiên vì chưa được thuyết trình hành quân, chưa biết nhiệm vụ
thì làm sao có thể biết được nhu cầu trang bị mà Tóan phải mang theo.Sáng hôm
sau,chúng tôi được đưa ra phi trường,giả từ thành phố Kông Tum heo hút với bao
kỷ niệm. Cũng là một chuyến đi như bao chuyến đi khác, nhưng trong tôi dấy lên sự
bịn rịn khác thường, những con đường nhựa nghèo nàn, những hàng cây lặng lẻ, giòng
suối Dakbla trãi dài uốn khúc như mái tóc của người sơn nử dần dần xa khuất. Tôi
cảm nhận một điều gì đó không rỏ nét, tất cả anh em dù không nói ra, nhưng chắc
chắn cùng chung một thắc mắc về một chuyến công tác ly kì:
_Không biết mục tiêu
hành quân.
_Di chuyển bằng máy
bay C.123
_Không biết nhiệm vụ
và thời gian công tác ..v…v
Hơn một giờ,máy bay hạ
dần cao độ,chúng tôi đã nhìn thấy thành phố Sài Gòn thấp thóang dưới
những áng mây và tiếp theo là những mảng rừng cao su hiện ra dưới tầm
mắt, chúng tôi đã đóan ra công việc sắp làm khi máy bay đáp xuống phi trường của
Trung Tâm Huấn Luyện Yên Thế,Long Thành. Đó là ôn tập lại Nhảy dù điều khiển để
đảm nhận công tác đặc biệt nào đó.
Sau hơn một tháng huấn luyện kỷ thuật
nhảy đêm, xử dụng máy tìm nhau, chúng tôi được tham dự thuyết trình hành
quân, trong phòng thuyết trình ngoài các phần hành chuyên môn cố vấn Mỷ,về phía
Việt Nam có sự hiện diện của Đai Tá Nguyễn văn Minh .Vị Trung Tá cố vấn phụ
trách thuyết trình chỉ cho chúng tôi điểm nhảy trên những ô vuông của tấm bản đồ
được che kín và cho biết vắn tắt nhiệm vụ, Toán sẽ từ điểm nhảy di chuyển từ
hứơng Đông sang hướng Tây nghe ngóng,báo cáo.Nếu nhân viên nào bị thất lạc thì
hoạt đông độc lập, sẽ cho lệnh triệt xuất khi Bộ Chỉ Huy đã nhận được những tin
tức cần thiết. Đại Tá Minh nói vài câu để khích lệ tinh thần, ông cho biết đây là
cuộc hành quân có tính chất đặc biệt mà người Mỷ muốn thử coi khả năng của các
Tóan Việt Nam, ông tin rằng với kinh nghiệm sẳn có , chúng tôi sẽ vượt qua những
thử thách để hòan thành nhiệm vụ,sau đó ông giới thiệu với chúng tôi Trung Úy
Trương quế Minh, sẽ giúp chúng tôi trong mọi vấn đề giao dịch. Các Tóan viên trở
về phòng ngủ để chuẩn bị lên đường, riêng tôi được giữ lại để cho biết thêm một
vài điều cần thiết.
Cái màn đen che lấp tấm bản đồ được
gở xuống, phơi bày những ám hiệu màu đỏ,đánh dấu những vị trí nghi ngờ nơi đóng
quân ,hệ thống phòng không của địch.Ông cho biết máy bay do thám kỷ thuật tìm
thấy có nhiều làn sóng vô tuyến phát xuất từ khu vực này,nên nghi ngờ nơi đây có
thể là Bộ Chỉ Huy hoặc địa điểm trích trử lương thực của địch Ông
nói:
_Cách đây gần hai
tháng,Chiến Đòan 3 đã cho một Tóan chuẩn bị nhảy xuống khu vực này,nhưng khi
trực thăng vừa hạ thấp cao độ thì bị phòng không bắn rơi. Chiến Đoàn 3 tiếp tục
cho một Tóan xâm nhập bằng nhảy dù đêm cũng bị thiệt hại, cả hai lần chúng ta bị
mất hai Tóan và hai máy bay. Bộ Chỉ Huy quyết định các anh sẽ xâm nhập bằng
phương tiện nhảy dù điều khiển, hy vọng với cao độ trên 18.000 bộ máy bay sẽ
tránh được phòng không, các anh sẽ rơi xuống 2000 bộ thì mở dù. Thời gian hoạt
động tùy thuộc vào các tin tức của các anh gởi về, những chi tiết này chỉ riêng
mình anh biết,nếu không có gì thắc mắc thì anh về cho Tóan chuẩn bị, tối nay sẽ
lên đường.
Những tin tức vừa được
ông cố vấn tiết lộ làm tôi không khỏi chóang váng, nhiệm vụ chỉ quan sát và báo
cáo mà phải nhảy bằng dù điều khiển , hai Tóan của Chiến Đòan 3 thiệt hại cùng
hai chiếc máy bay báo hiệu mục tiêu khó nuốt, suốt hơn một tháng nhảy ngày nhảy
đêm, thần kinh như muốn căng ra, cơ thể nhào lôn giữa không trung làm rêm cả
người,Tôi muốn chúng tôi phải có thời gian ổn đinh tinh thần và thể xác trước
khi công tác, nhưng mục tiêu đã thuyết trình rất khó trì hỏan, tôi thử liều đề
nghị cho chúng tôi được nghỉ hai ngày để dưởng sức .Ông nhìn tôi có vẻ thông
cảm, nhưng ông không có quyền, phải có sự chấp thuận của thượng cấp ở Sài
Gòn.
Trung Úy Minh thông báo
cho biết, đề nghị của tôi đã được chấp thuận. Lẻ ra chúng tôi phải di chuyển vào
khu CẤM, nhưng trong khu cấm cũng có mấy Tóan của chương trình Đề Thám(Việt Cọng
chiêu hồi) đang chuẩn bị hành quân, nên căn phòng ngủ của chúng tôi trở thành khu
cấm tạm thời, nội bất xuất, ngoại bất nhập, có thêm một ông Đại Úy và một ông Trung
sỉ xuống sống chung với chúng tôi,Biệt Kich Nguyễn văn Thể và Cao văn Noi bị gảy
chân trong lúc huấn luyện sau khi băng bột đã được trả về Kông Tum, chỉ còn lại 4
người. Sau khi suy nghỉ rất kỷ, tôi cho anh em biết những tin tức mà tôi vừa
biết, sao phải dấu chứ, khi tình nguyện theo học Halo là chúng tôi đã chấp nhận
tất cả, tôi kêu anh em ngồi gần lại và kể hêt sự việc, để không khí bớt ngột ngạt
tôi nói nữa thật nữa đùa:
_Lần đi này có thể
không trở lại, anh em mình ai có muốn trăn trối điều gì cho vợ con, người yêu thì
nói với Trung Úy Minh, ông sẽ chuyển lời lại cho.Chúng ta có hai ngày để dưởng
sức rồi lên đường,anh em có ý kiến gì không?
Như gải đúng chổ ngứa
của đề tài Ngô Xuân Mẫn châm chọc:
_Lâm Savel có nhắn gì
cho cô Hoa thì nói đi, hay là xin phép về một đêm chia tay cho bi đát nảo
nùng.
Mẫn trước đây là lính
Thiết Giáp, nhưng ưa thích phiêu lưu nên tình nguyện về Lôi Hổ.Hắn có đai đen
Thái cực Đạo,xử dụng đỏan côn rất giỏi, nên hắn là nhân vật chính khi Tóan có
công tác bắt cóc tù binh. Lâm Savel là người Việt gốc Miên ở vùng 4,gia nhập vào
các Tóan Biệt Kích Tiền phong Delta, thuộc Lực Lượng Đặc Biệt, sau được chuyển qua
Biệt Kích Lôi Hổ, thân hình to lớn,có sức vóc nên thường phải mang máy truyền tin
cho Tóan.Tính chân chất thiệt thà,tin dị đoan và nhất là mê gái nên thường bị
anh em trêu chọc.Hắn trả miếng:
_Đ.m mày lo cho cái
thân voi của mày đi, nhìn mày tao nghi quá…. chắc chuyến này sẽ là lá vàng phủ kín
đời …. anh Mẫn. Giọng hắn khàn khàn kéo dài đời anh Mẫn như ca vọng cổ, rồi cười
toe toét đưa hai cái răng vàng sáng chói.
Nguyễn văn Do thọt vào:
_Hình như có điềm báo
trước cho hai đứa mày, có cần tao cúng cô hồn giúp chúng mày không
vậy?
Biệt Kích Do trước mang cấp Thượng
Sỉ, ở binh chủng Nhảy dù,vì bất mản với vị Thiếu Úy Đà Lạt mới ra trường thiếu
kinh nghiệm nhưng muốn chỉ huy, nên hắn bỏ qua Lôi Hổ, hắn có gia đình với hai đứa
con trai kháu khỉnh, nhưng máu giang hồ vẫn chua nguội lạnh, thích cuộc sống dọc
ngang, tính trầm tỉnh , có nhiều sáng kiến để giải quyết trong những lúc hiểm
nguy,nên được anh em đặt cho cái biết danh Do Khổng Minh. Câu chuyện chọc phá
nhau cứ thế tiếp diễn, những nụ cười bởn cợt vang lên, nhưng tôi biết chỉ là gượng
gạo, không thể nào khỏa lấp được những lo nắng đang dâng lên trong lòng mọi
người.
Sáng hôm sau Trung Úy
Minh xuống cho biết :
_Ngày hôm qua anh Do đề
nghị BCH trợ cấp cho anh em một số tiền và hai ngày phép để đi chơi rồi sau đó
về đi hành quân, ông Trung tá cố vấn cho biết là sẽ chấp thuận nhưng với điều
kiện là sau khi hòan thành nhiệm vụ.
Tôi hết sức ngạc nhiên và tức
giận, tôi hiểu đây là một câu nói đùa của Do trong lúc tôi đi đâu đó. Trung Úy
Minh vô tình làm nhiệm vụ thông dịch, nhưng trong hòan cảnh này không thể nói đùa
một cách vô ý thức, hình như bao nhiêu lo nghỉ, bực dọc dồn nén bấy lâu được dịp
bùng phát,tôi trừng mắt nhìn về phía Do:
_Ai cho phép anh đề
nghị như vậy? Anh và tôi đối xử với nhau như tình anh em, nhưng anh phải nhớ khi
có công việc tôi là cấp chỉ huy của anh, muốn gì anh phải nói cho tôi biết
trước… Anh là Biệt kích, tôi là Sỉ quan,nhưng chúng ta đều được yểm trợ qua ngân
khỏan viện trợ của Mỷ,nhưng chúng mình không phải là loại lính đánh thuê, chúng
mình hảnh diện phục vụ cho một lý tưởng cao đẹp, danh dự và tính mang của người
lính không thể đem đánh đổi lấy đồng tiền và một vài ngày buông thả,anh có thể
từ chối công tác, tôi sẽ tìm mọi lý do để anh ở nhà. Tóan rất cần anh, nhưng quân
đội sẽ không cần những người mang ý tưởng bệnh hoạn như anh.
Quay qua phía Trung Úy Minh tôi hậm
hực:
_Còn Trung Úy, đã là một
sỉ quan đau có thể chuyện gì Trung Úy cũng phải thông dịch!
Do
cúi gầm mặt giải thích:
_Chỉ là câu nói
vui, nhưng tôi không ngờ anh Minh lại trình lên trên. Xưa nay anh em mình chưa bao
giờ nặng lời với nhau, bây giờ anh đã nói vậy thì tôi xin được ở nhà.
Cơn giận như đã vơi đi,tôi nhỏ
nhẹ:
_Vậy thì anh ở nhà, tôi
thấy anh còn hai cháu trai rất dễ thương, dành thì giờ săn sóc tụi nó được ngày
nào hay ngày đó.
Tôi hỏi tiếp:
_Còn Mẫn, Lâm Savel, anh
nào từ chối công tác thì nói luôn đi.
Lâm Savel lí nhí:
_Tôi cũng bị đau cái
lưng, không biết có nhảy được không!
_Còn Mẫn thế
nào?
Hắn trả lời chắc nịch:
_Anh đi thì tôi đi, anh
ở nhà thì tôi sẽ ở nhà.
Tôi kết luận:
_Vậy thì Do và Savel ở
nhà, tôi và Mẫn sẽ đi
Tôi nhờ Trung Úy Minh nói với ông Đại
Uý cố vấn xin cho Savel và Do được ở nhà vì lí do Savel bị đau lưng và Do bị đau
bụng bất ngờ. Vị cố vấn đi lên phòng hành quân một lúc rồi trở lại
cho biết là Bộ Chỉ Huy đã chấp thuận và ông còn nói
thêm:
_Đi công tác bằng nhảy
dù Halo, 4 người là không tốt, 3 người thì tạm được, 2 người là tốt nhất. Thời gian trôi qua thật
nhanh, mới đó mà đã hết hai ngày, tối nay chúng tôi sẽ lên đường, có lệnh chuyển Do
và Savel vào khu cấm, ở lại đó cho đến khi Tóan hành quân trở về. Đột nhiên Do
thay đổi ý định xin đi hành quân:
_Tôi xin lổi anh về
chuyện đã xảy ra, tôi không thể nào yên lòng khi để anh và Mẫn lẻ loi đi vào chổ
chết, tôi biết tôi không có tài cán gì, nhưng có thêm một tay súng, dù có chuyện gì
xảy ra cũng có thể dựa vào nhau để chống đở.
Tôi im lặng suy nghỉ
một lúc rồi nói:
_Thôi lở đã trình lên
trên rồi, Do yên tâm ở nhà, nói tới nói lui kỳ lắm. Hơn nữa đi là đi, ở nhà là ở
nhà, không nên đổi ý sẽ thành điềm
không tốt.
Do
cố năn nỉ:
_Tôi đã suy nghỉ kỷ
rồi,xin anh cho tôi đi. Còn chuyện sống chết là do số trời, nếu lần đi này mà anh
với Mẫn có mệnh hệ gì, tôi đành lòng được sao, hơn nữa anh em mình hoạt
động trong đơn vị này là phải chấp nhận tất cả,anh hiểu tính tôi mà.
Lâm Savel cũng chen vào:
_Tôi cũng xin đi, đ.m. chết thì chết sống thì sống, sợ cái
quái gì chứ.
Mẫn cười trêu chọc:
_Vậy thì mày viết giấy bàn giao cô Hoa lại cho người khác
, rồi hắn cao giọng lè nhè kéo dài bài hát:Tao biết..... mi đi.... chẳng trở
về!
Mọi người gượng vui cười xòa,trong lòng tôi cũng cảm thấy
yên tâm vì dù sao bốn người cũng ấm hơn , có bất trắc cũng dễ xoay xở. Tôi báo cho
vị cố vấn biết dù bị bệnh nhưng Do và Savel vẫn cố gắng đi hành quân được, ông
mĩm cười đưa một ngón tay cái lên biểu hiện niềm hân hoan một cách đểu cán. Sau
này tôi mới biết, những câu chuyện xảy ra giữa chúng tôi hai vị cố vấn này đều
biết, vì hai ông hiểu và nói tiếng Việt rất giỏi.
Khỏang 10 giờ tối, chúng tôi nhận đồ trang bị hành
quân, người ta đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho từng người trong ba lô, súng đạn
AK, quần áo ka ki vàng, nón tai bèo giả trang, dù lưng, dù bụng v...v rồi lên xe ra
phi trường. Hai ngày được nghỉ thật ra làm đầu óc căng thẳng thêm, chúng tôi
dựa lưng thiếp đi trong sự mệt
mỏi ở cuối phi đạo, chỉ chợt thức tỉnh khi nghe
tiếng rít của máy bay C.130 đáp xuống đường bay. Chúng tôi lên máy bay thì
gặp Đại Tá Nguyễn văn Minh và Đại Tá Cố vấn Trưởng, sau những cái bắt tay thật
chặt,hỏi han sức khỏe từng người,cửa máy bay được khép kín,chúng tôi đứng chụm
lại quanh tấm bản đồ được trãi xuống sàn, để nghe phi hành đòan thuyết trình về
lộ trình bay và sự yễm trợ về không lực,tôi nhắc lại cho anh em nhớ ám hiệu nhận
nhau và hướng tẩu thóat khi bị thất lạc để máy bay dễ tìm kiếm. Đại Tá Minh đưa
cho chúng tôi mỗi người một ổ bánh mì và lon Coca, chúng tôi cố ăn để lấy sức, máy
bay gầm gừ thêm một hồi rồi cất cánh.
Tôi cố nhắm mắt để quên những lo
nghỉ, nhưng đầu óc tỉnh như sáo. Người thân, bạn bè , em gái hậu phương, thành phố với
những ánh đèn rực rở , giờ này có ai biết là chúng tôi sắp lao vào nơi nguy
hiểm, đánh đu với tử thần! Máy bay bắt đầu nâng cao độ từ 1000 bộ rồi 12.000 bộ và lên dần,… tôi liếc nhìn đồng hồ là
12giờ 45’,tôi đi đến từng người để chỉnh lại đồng hồ cho giống nhau, kiểm soát
lại đồng hồ cao độ, viên Huấn Luyện Viên có nhiệm vụ thả Tóan ra dấu cho chúng
tôi mang mặt nạ dưỡng khí. có tiếng chuông báo hiệu ,cửa máy bay phía sau bắt đầu
được nâng cao, ngoài trời ánh trăng hơi mờ mờ,gió thổi thốc vào từng cơn,hai vị
Đại Tá và các nhân viên trên máy bay thắt dây an tòan,tất cả trong tư thế sẳn
sàng.Một hồi chuông nhẹ nhàng vang lên,vị HLV ra dấu cho chúng tôi bỏ mặt nạ
đứng dậy, Đại Tá Minh vổ nhẹ trên vai chúng tôi,biểu thị lời chúc may mắn,hồi
chuông thứ hai , chúng tôi níu vào nhau đi lần ra phía cửa và hồi chuông thứ ba
báo hiệu, ngọn đèn đỏ ghê rợn sau đuôi máy bay chuyển qua màu xanh ma quái, chúng
tôi lao ra khỏi máy bay trong tiếng hô lanh lảnh của vị HLV: GO
Vừa ra giữa không trung
chưa kịp lấy thế bay, thì cái ba lô đeo lủng lẳng dưới chân giựt mạnh làm tôi bị
rơi ngửa, tôi đang lấy lại thăng bằng để lật sấp thì thấy lóang thóang ba bóng
đen rơi qua mặt, tôi co hai chân, xuôi tay thành mũi tên , chúi đầu xuống lao vun
vút đuổi theo. Theo kế hoạch tôi nhảy ra trước, sau lưng dù của tôi được xịt lân
tinh chiếu sáng làm chuẩn cho các tóan viên bay theo và khi dù mở trên chóp dù
của tôi có ngọn đèn màu xanh báo hiệu cho các tóan viên lái dù theo, nhưng tình
thế thay đổi, tôi phải cố căng mắt nhìn ba bóng đen phía dưới để bay theo họ. Kim
đồng hồ cao độ truột dần, không khí chao động làm bộ áo bay rộng thùng thình bay
phừng phực,càng xuống thấp càng bị sức hút của mặt đất độ rơi càng nhanh. Tôi
giật cho dù mở ở độ cao 2000, phía dưới ba bóng dù lơ lửng, tôi níu dây thượng
thăng quay mặt về cánh dù gần nhất và cho dù lạng theo. Dù từ từ rơi đúng
hướng, nhìn xuống mặt đất là một màu đen mù mịt,100… 50….. 10 bộ, tôi lấy thế chuẩn
bị, co hai chân khép chặt hạ bộ, dùng hai cánh tay che mặt, đầu cúi gập vào dù
bụng, hai mắt nhắm kín, phú thác sinh mạng cho những vật cản dưới đất.
May mắn tôi rớt xuống
trong một đám cỏ khá dày,dù phủ trên một tàn cây thấp,tôi nhẹ nhàng đập khóa an
tòan,mở bộ đai dù,tháo cây AK bên hông đề phòng, im lặng nghe ngóng…Sau vài phút
không nghe tiếng động của địch,tôi mở máy phát tín hiệu,cuốn
dù,tháo bỏ những trang cụ không cần thiết cho vào túi dù mò mẩm dấu vào bụi
rậm. Thời gian chờ đợi như dài ra,tiếng chíp.. chíp tín hiệu phát ra thật
buồn, nghe như tiếng chim sâu lạc đàn, 5 phút,10 phút tôi nghe tiếng lay động của
cây cỏ, tôi húyt ám hiệu,có tiếng đáp trả,một bóng đen đang tiến về hướng
tôi, nhìn dáng dấp tôi nhận dạng là Nguyễn văn Do, chúng tôi chia nhau bố trí và
tiếp tục chờ đợi. Vài phút sau, người tìm đến là Lâm Savel, hắn còn mặc nguyên bộ
đồ bay, tay xách cái túi dù trống rổng. Hắn cho biết là dù bị mắc cây cao, gần con
đường lớn, hắn không gở được,tôi và Do phải phụ với hắn để tháo dù xuống đem cất
dấu. Theo dự trù thì sau một tiếng đồng hồ chờ đợi, chúng tôi sẽ phải di
chuyển, nhưng còn thiếu Ngô Xuân Mẫn, không biết giờ này hắn như thế nào, tôi sợ
hắn bị tai nạn bất ngờ, những cành cây vô tri vô giác sẽ làm cho hắn gảy tay! gảy
chân! hay dù bị treo lơ lửng trên cành cây cao, hắn không thể nào xuống đất,những
tưởng tượng không tốt cứ hiển hiện trong đầu óc. Hơn 2.30 sáng rồi, chúng tôi
không thể chờ đợi được nữa, địa điểm chúng tôi rơi xuống tương đối trông
trải, phải di chuyển gấp, trời sáng mà chưa ra khỏi chổ này thì tất cả sẽ bị
lộ. Tôi phá bỏ máy tín hiệu và dặn nhỏ Do,Savel trên lộ trình đi, quan sát kỷ
chung quanh và trên cành cây may ra tìm thấy Mẫn, chúng tôi di chuyển thật chậm
vừa nghe ngóng vừa quan sát, khu vực này cây mọc khá thưa,chen lẫn với cỏ voi cao
tới ngực,sương khuya thật lạnh, đôi giày bố ngụy trang đã thấm ướt,, chúng tôi tìm
một bụi rậm để nghỉ chân và liên lạc báo cáo về BCH.
Trời sáng dần, có tiếng
gà gáy thoang thỏang đâu đây, có nhiều tiếng người nói chuyện, rồi tiếng chuông
leng keng văng vẳng rồi lớn dần. Một đàn bò ước lượng hàng ngàn con đang gặm cỏ
khắp khu vực, mấy con bò đến gần chổ chúng tôi ẩn trú,ngửi mùi hôi lạ nhìn sửng
chúng tôi và hét lên như báo động, bất chợt tôi thấy một bóng người núp sau lùm
cây nhìn chúng tôi chằm chặp, đầu súng CKC nhô hẳn lên khỏi ngon cây, tôi vội khều
Lâm Savel nói nhỏ:
_Ê,Vel tụi nó thấy mình
rồi kìa, anh dùng tiếng Miên kêu tụi nó lại thử coi.
Lâm SaVel hỏi:
_Đâu?...đâu? Tôi chưa
kịp trả lời thì bóng người hụp xuống, chỉ cách nhau chừng 30 thước, tôi lia vội
một tràng AK , không thấy tiếng súng bắn trả tôi nói nhanh:
_Chạy Lâm
Savel
Cứ
thế chúng tôi bương cỏ mà chạy té lên té xuống, mặc cây gai cào rách cả
hai tay. Có
ba tiếng súng báo động sau lưng, chúng tôi lại càng chạy thục mạng cố né
tránh xa
những nhà cửa của địch được làm dưới những tán cây lớn, chợt nghe tiếng
súng nổ
phía trước, Lâm Savel nhào xuống bắn chống trả, tôi nhào lên bắn yễm trợ
ra dấu
cho Do đằng sau vừa trờ tới chạy về hướng khác, tôi và Vel vừa rút theo
vừa bắn
cầm chừng, cũng mất hơn bốn tiếng bôn tẩu, chúng tôi mới thóat khỏi sự
truy đuổi, mồ hôi ra như tắm, hơi thở hổn hển, khát nước và mệt quá ba
chúng tôi dừng nghỉ
bố trí ở gốc cây to ven bờ suối cạn, dù không cảm thấy đói nhưng chúng
tôi thay
phiên nhau vừa canh địch vừa nhai từng ngụm gạo sấy, uống nước cầm hơi.
Chưa đầy
30 phút, một tóan quân địch đi men theo bên kia bờ suối tìm đến,chúng
tôi thay
phiên nhau vừa chạy vừa bắn chận, nhờ hai bên bờ suối có hai hàng tre
gai làm
chướng ngại vật, nhờ gốc cây lớn che chở,nhờ những gò mối nằm rải rác
giữa rừng
giúp chúng tôi có vị thế tác xạ chính xác, nên sự truy duổi của địch bị
chậm
lại. Đang chạy, đột nhiên Lâm Savel vấp cành cây khô té xuống, không
đứng lên
nổi:
_Tôi bị trặt giò
rồi, không thể chạy được nữa.
Một chút bối rối tôi nói:
_Anh bò chun trốn dưới
cỏ, tôi và Do sẽ nhử địch đuổi theo chạy về hướng khác.
Vừa chạy, thỉnh thỏang tôi nổ súng, để
cố dụ địch đuổi theo,tiếng súng nổ, tiếng la hét nghe văng vẳng đằng sau, bây giờ
không cần phương hướng,tôi và Do cắm đầu cố chạy,thóat được càng xa càng
tốt, tiếng súng của địch thưa dần rồi mất hẳn, chúng tôi chạy chậm lại, rồi ngồi
bệt xuống cỏ nghỉ một chút lấy sức, nghe ngóng động tỉnh. Rừng cây im lặng đáng
sợ, chỉ nghe gió thổi rì rào, chúng tôi tiếp tục hành trình , cẩn thận băng qua một
quảng rừng chồi ,trước mặt lai hiện ra một đám rừng thưa đầy cỏ voi chen chúc,
thấy cỏ mà ngán, cỏ ngăn bước chân, cỏ để lại dấu vết trước sau gì địch cũng tìm
ra tiêu diệt. Tôi quyết định chun dưới cỏ, Do bò trước, tôi bò
sau, vừa bò tôi vừa lấp lại dấu vết, cứ một đoạn chúng tôi dừng lại nghe ngóng rồi
tiếp tục, được một khỏang khá xa, chúng tôi ẩn trốn cạnh mấy gốc cây. Tôi biết chắc
chắn là địch không dễ gì bỏ qua cuộc săn bắt, chúng đang rình mò ở đâu đó, tôi
nghỉ là chúng đã bị thương vong ít nhiều, nên bây giờ chúng cẩn thận hơn. Trời đã
ngã về chiều, bất chợt chúng tôi nghe tiếng máy bay từ xa vọng lại, tôi mở máy
liên lạc, quá mừng rở khi nghe tiếng phát ra từ chiếc máy nhỏ, như mơ hồ từ cỏi
nào đó vọng lại, tôi ra dấu cho Do phòng bị, tôi nằm sát xuống đất,kê sát máy vào
tai và miệng,lấy chiếc khăn tam giác bịt kín chổ hở tôi thì thầm:
_Nhạn trắng, nhạn trắng
chim sẽ nghe.
Tiếng trong máy la lên như mừng rở
:
_anh nghe tôi rõ không
trả lời
_Nghe rõ năm trên
năm, xin báo để anh biết, một chim sẽ bị lạc đàn khi rời tổ, bị đụng ổ kiến lửa
của Manh mẻ lúc 9 gây go, một chim sẽ khác bị gảy cánh lúc 2 gây go, hiện tại còn
2 đang bị bủa lưới. Tình hình khu vực có rất nhiều nhà ở, nhiều bò, nghe có tiếng
heo, gà.
_Nhận đủ bạn, tôi sẽ làm
việc với bạn sau 15 phú quốc, chúc may mắn.
Tôi tắt máy và nhìn đồng hồ, 4 giờ
45,. 5 giờ tôi sẽ mở máy liên lạc lại, Do nhìn tôi như thầm hỏi, tôi lắc đầu buồn
bả, nghe tiếng rột rạt từ xa,chúng tôi biết là địch đang tìm tới, tôi nói với
Do:
_Khi nào tụi nó thấy
mình mới bắn, còn không thì nín lặng.
Mười lăm phút chờ đợi trôi qua chậm
chạp,mở máy thì đã nghe tiếng gọi của Sỉ quan tiếp vận liên lạc, muốn biết tọa
độ hiện tại của chúng tôi, tôi cho tọa độ rồi nói thêm:
_ Số nhà không chính
xác, xin vào vùng chúng tôi sẽ hướng dẫn.
Tiếng máy bay mất hút, không còn liên
lạc được nửa, tôi biết địch vẫn bao chung quanh, chúng tôi hy vọng máy bay vỏ
trang hoặc F5 mở cho chúng tôi một con đường máu để chạy thóat thân, nhưng nhớ
đến hệ thống phòng không dày đặc của địch khi thuyết trình hành quân và trời đã
ngả về chiều,mọi hy vọng mong manh tắt ngấm, không ai chịu đem một lực lượng hùng
hậu để chỉ cứu hai người lính nhỏ bé mà có thể xảy ra nhiều thiệt hại.Thật bất
ngờ chúng tôi lại nghe tiếng máy bay, lần này càng lúc càng gần, tiếng của Sỉ quan
liên lạc lại vang lên:
_Chim sẽ,, chim sẽ anh
hướng dẫn cho tôi đến thăm nhà của anh đi.
Tôi chỉnh hướng theo địa bàn và dùng
phương pháp đồng hồ để điều khiển máy bay,tôi lại càng ngạc nhiên hơn khi nghe
được cả tiếng trực thăng,niềm hy vọng lại nhen nhúm.Tiếng súng phòng không 12 ly
7 bắt đầu nổ lắp bắp trên bầu trời, tôi lấy tấm Pano vén cỏ trải ra, máy bay thật
thấp, tiếng động cơ của máy bay O2 gaò lên lồng lộn, như gà mẹ đang nóng lòng
muốn cứu đàn con gặp nạn,tôi nói khẻ: Bingo…bingo báo hiệu là máy bay đang bay
ngang qua vị trí.
_Tôi đã nhìn thấy
anh, đề phòng bọn kiếng lửa đang ở chung quanh, báo anh mừng là Mặt trời cho phép
anh tư tưởng xung phong, anh chuẩn bị tôi sẽ hướng dẫn anh ra bàn bi da.Tiếng nói
vừa dứt, máy bay vút lên cao,đánh một vòng tròn rồi lao xuống thả một quả khói và
bay xuôi về hướng đông. Bốn chiếc Cobra sà xuống bay theo bắn những tràng Đại
liên xối xả chen lẫn những quả rốc két, khói bụi mịt mù, tôi và Do quàng tấm Pano
vào cổ chạy theo hướng trực thăng đã dọn đường, ra một khỏang trống,một chiếc
trực thăng CH.53 từ đàng sau lướt tới, thả xuống cho chúng tôi chiếc thang
dây, tôi và Do đu vào thang, móc khoen chử D vào móc an tòan,máy bay cất cánh lấy
cao độ qua hết ngon cây rồi bay thẳng. Ở trên cao tôi mới thấy được
tòan cảnh,những đường đi màu đỏ của đạn đạo đan xéo nhau của máy bay bắn
xuống, phòng không của địch bắn lên như pháo bông, hai chiếc F.5 đang thay phiên
nhau thả bom, tôi thấy lòng phơi phới, có thóat qua những nguy hiểm mới thấy được
quý giá của sự sống.
Máy bay đáp xuống phi trường Quảng
Lợi,nơi Bộ Chỉ Huy tiền phương của Chiến Đòan 3 trú đóng, vị Đại Úy cố vấn đã chờ
sẳn đưa chúng tôi vào hầm trạm xá để giải trình, ông cho biết là Ngô Xuân Mẫn
cũng an tòan đang trên đường về ,và Lâm Savel bị gai tre đâm hư một con mắt cũng
đựợc máy bay bốc thẳng về bệnh viện. Tôi mừng muốn rơi nước mắt, vậy là anh em còn
đủ,niềm vui trở về trọn vẹn. Lát sau Mẫn về đến, chúng tôi ôm chầm lấy nhau, nước
mắt đoanh tròngHắn cho biết dù của hắn rơi phủ trên tàn cây, sát nhà của
địch, nghe tiếng động tụi nó rọi đèn tìm kiếm, Mẫn chỉ tháo kịp dù và xách súng
chạy, sáng ra nghe tiếng xe,tiếng người nói chuyện thật gần, nên cả ngày hắn núp
trốn trong bụi gai,khi nghe tiếng trực thăng đến gần, hắn khóac Pano vào cổ, tìm
ra chổ trống và được trực thăng đón về. Sáng ra ,vị cố vấn ra hiệu cho biết máy
bay B.52 đã dọn sạch mục tiêu .
Vừa bước lên khỏi
hầm, chúng tôi gặp Đại Uý Ái, tính tình vẫn sôi nổi như ngày nào ở binh
chủng Lực Lượng Đặc Biệt
_Ủa mày vừa về hồi đêm
hả? Tao đem xe ra đón nhưng tụi Mỷ dành đi đón, tao tưởng là Toán của bên Chiêu
Hồi. Chiều hôm qua, hai chiếc H.34 của phi đòan 219 chờ ở đây, chắc là để đón tụi
mày về Sài Gòn giải trình , nhưng Mỷ muốn giải trình ở đây, anh em xách tàu không
về, có lẻ vì sương mù nên đụng nhau rớt hết rồi, tao vừa cho Tóan đi nhảy lượm
xác.
Số
mệnh không biết đâu mà lường, Sau mấy chục năm biết bao vật đổi sao dời,biết bao
nhiêu kỷ niệm đời lính,biết bao nhiêu lần thóat chết trong đường tỏ kẻ tóc, nhưng
chuyến hành quân HALO vẫn là kỷ niệm không bao giờ phai nhạt, mỗi lần chợt nhớ
lòng tôi không khỏi ngậm ngùi, nhớ lại những khuôn mặt thân quen giờ đây người
còn kẻ mất, mà thương cho số phận mình, số phận anh em đồng đội.
Hòang như Bá
No comments:
Post a Comment